Hôm nay địa điểm đầu tiên mà chúng tôi ghé lại là một khu công nghiệp, một nhà máy sản xuất thuộc hàng lớn nhất thế giới. Nó mang tới rất nhiều trải nghiệm thú vị, nhất là trong cuộc trò chuyện đi một vòng khuôn viên nhà máy để ngắm xí nghiệp về đêm. Khu công nghiệp không phải là một hình ảnh xa lạ, rất nhiều lần chúng ta đi ngang qua, nhìn những hàng dài công nhân bước đi, nhưng chưa bao giờ chúng tôi có dịp đi vào trong lòng nó, và gặp gỡ những con người ở đó.
Cuộc sống khu công nghiệp có đặc điểm là liên tục và lặp lại, vì là "công nghiệp” mà, có quy chuẩn, thời gian của nó. Tôi ấn tượng với chuyện bạn nhân vật kể rằng một lần khi đổi kiểu tóc, đi từ đầu đến cuối dây chuyền thì lần lượt nghe tiếng ồ lên của từng người, kết cả sự bất ngờ cũng rất “dây chuyền”! Thời gian cần được tiết kiệm, kể cả thời gian cho cảm xúc của mình. Nhưng sự khô khan đó chỉ là vẻ bề ngoài, vì tôi tin ở những nơi càng có nhiều sự tương tác con người, là nơi những suy nghĩ và mơ ước càng dễ nảy mầm.
Chuyến đi này không chỉ là về LGBT, mà còn cả về cuộc sống. Chúng tôi mới gặp chỉ một người mà đã thấy bên trong đó là một cuộc sống rất phong phú. Ở nhà máy này có vài chục ngàn người, phía sau mỗi vị trí dây chuyền là một cuộc đời, một câu chuyện. Nếu ở một xã hội mà câu chuyện của tất cả mọi người được kể ra, thì sẽ tuyệt vời hơn rất nhiều.